Một năm trước, Thái Thương huyện từng bị mã tặc tấn công. Chúng phá hủy phần lớn tường thành
cũng như cửa hàng bên trong. Lúc Hạ Nhất Minh về đến đây, chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn, thê lương. Tuy nhiên, sau hơn
một năm, Hạ Nhất Minh trở về Thái Thương huyện, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Bức tường thành cao lớn, vững chãi đập
vào mắt mỗi người. Nếu không phải hắn từ trước đến giờ vẫn hoàn toàn tỉnh táo thì sau khi nhìn thấy bức tường thành,
chỉ sợ tưởng mình bị mất trí. Viên Lễ Huân không được chứng kiến cảnh tượng tang thương của Thái Thương huyện nên cảm
thấy bình thường. Nàng chỉ tò mò nhìn bức tường cao vút cùng với lượng người ra vào đông đúc, không khỏi kêu lên:
- Thiếu gia! Thái Thương huyện thật sầm uất. So sánh với quận thành chỗ ta cũng không kém gì mấy.
Hạ Nhất Minh mỉm cười. Hắn kéo tay Viên Lễ Huân đi vòng tránh sang một bên, dạo quanh tường thành. Một lúc sau, hắn
cũng nắm được đại khái khung cảnh xung quanh. Thái Thương huyện hôm nay rộng gấp năm lần so với trước đây. Có điều,
những công trình lớn thì vẫn chưa hoàn chỉnh. Cả bức tường thành, trừ mặt ngoài ra thì ba mặt còn lại cũng chỉ mới xây
dựng được một đoạn cổng thành. Một số đoạn vẫn còn chưa được xây dựng xong. Có lẽ, bởi vì ngôi thành đang trong sự phát
triển, nên ở mỗi cổng thành đều có rất đông người tụ tập. Lượng người ở cửa thành quá đông khiến cho những người muốn
vào hay ra cũng rất vất vả. Còn những đoạn tường thành chưa được xây dựng, ngoài những nhân công ra còn có vô số binh
lính đi tuần. Chẳng người nào có đủ can đảm đi vào thành qua những chỗ như thế. Sau khi thấy được toàn cảnh, Hạ Nhất
Minh cũng cảm thấy kinh hãi trước tốc độ phát triển của nó. Trước khi hắn rời đi, cũng biết Thái Thương huyện sắp được
xây dựng lại, mở rộng thêm. Nhưng chẳng lẽ chỉ với một mình Trình gia mà có thể thực hiện nhanh như thế hay sao? Chuyện
này đúng là khó hiểu.
Đi được một vòng, hai người Hạ Nhất Minh giống như quỷ mị xuất hiện gần cổng thành. Hạ Nhất Minh khống chế rất chuẩn
xác. Mặc dù hơi đột ngột, nhưng cơ bản cũng không có người nào phát hiện ra. Chỉ có năm, sáu đứa trẻ trợn tròn mắt nhìn
hai người, không hiểu họ xuất hiện như thế nào. Không chờ bọn trẻ kịp hiểu ra, hai người Hạ Nhất Minh nhanh chóng đi về
phía cổng thành. Hai người chẳng mặc hề mặc quần áo bằng lụa là gấm vóc mà cũng chỉ áo vải giống như người bình thường.
Không tính cường giả tiên thiên như Hạ Nhất Minh, ngay cả Viên Lễ Huân lúc này cũng đã là cao thủ thất tầng. Nội kình
đạt tới tầng thứ bẩy ở Hoành Sơn cũng chẳng có gì cao quý. Nhưng tại Thái Thương huyện trong số đám đệ tử đời thứ ba
của ba gia tộc lớn cũng chỉ có Hạ Nhất Thiên là cao thủ. Vì thế, cao thủ thất tầng luôn có một chỗ đứng ở Thái Thương
huyện.
Hai người thong thả đi dạo trên con đường lớn, có chút gì đó khác với người bình thường. Xung quanh bọn họ, mọi người
đều tránh sang một chút, để lại khoảng cách nhất định. Tất cả những người đi qua đều thế khiến cho bọn họ hoàn toàn lạc
lõng. Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn biết mình đã không chú ý tới việc này. Ở trong rừng một thời gian dài, cũng chẳng để ý
tới việc xung quanh mình lúc nào cũng có dày đặc chân khí. Mặc dù không làm bị thương người khác, nhưng đứng giữa đám
người lại giống hệt như ngọn đèn trong đêm, tỏa ra ánh sáng gay gắt. Chẳng khác nào hạc giữa bầy gà...
Hắn khẽ lắc đầu. Không chịu được ánh mắt của những người xung quanh, hắn kéo Viên Lễ Huân đi nhanh về phía trước. Vừa
đi, hắn vừa tăng thêm một chút uy áp. Mặc dù nó không thể làm người khác bị thương, nhưng cũng khiến cho bọn họ tránh
ra một cách vô thức. Cả quá trình hai người đi tới cửa thành, tất cả mọi người đều tự động tránh ra, tạo thành một con
đường. Bọn binh lính cũng chú ý tới việc này. Đám binh lính cũng có thể đoán được không thể chọc vào hai người này. Một
tên đội trưởng nhanh chóng bước lên, cúi người, nói:
- Hai vị đại nhân! Không biết đại danh của nhị vị là gì? Từ đâu đến đây?
Hạ Nhất Minh dừng lại, kinh ngạc hỏi:
- Vào thành cũng phải đăng ký hay sao?
Nếu người bình thường mà hỏi như vậy, tên đội trưởng đã cho hắn ăn tát. Nhưng đối mặt với một chút uy áp ủa Hạ Nhất
Minh, hiển nhiên hắn không dám có ý nghĩ đó, cung kính nói:
- Người bình thường thì không cần. Nhưng nhị vị đại nhân không giống với họ. Tiểu nhân theo lệnh mà làm việc, mong hai
vị không làm khó.
Tên đội trưởng vừa giải thích, vừa khom người, hết sức thành khẩn. Viên Lễ Huân nhẹ nhàng kéo Hạ Nhất Minh. Hắn bất đắc
dĩ cười, nói:
- Ta là Hạ Nhất Minh. Đây là thê tử của ta Viên Lễ Huân. Còn việc chúng ta từ đâu đến, ngươi không cần phải biết. - Nói
xong, hắn kéo tay Viên Lễ Huân chẳng thèm để ý, nhanh chóng rời đi.
Gã đội trưởng hơi tức giận, mấy lần muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng vẫn cố ghìm được. Đột nhiên, hắn cứng đờ người, nhớ
tới cái tên Hạ Nhất Minh mà tái cả mặt, thân thể hơi run rẩy. Một tên lính bên cạnh bước lên, nói:
- Trình Đầu Nhi! Hai người đó là ai mà không thèm để ý tới ngươi như vậy? Chúng còn dám can đảm dắt tay nhau vào thành
thế kia. Có cần bọn ta dậy cho chúng một bài học hay không?
Trình Đầu Nhi ngẩn người, mồ hôi chảy đầy lưng, ướt cả áo. Trong mắt hắn lúc này hành động thường nhật của tên lính
giống như biến thành của một tên hung thần chuyên bắt nạt người khác. Hắn chẳng hề nghĩ ngợi tát cho tên lính quay như
chong chóng. Tên lính choáng váng mặt mày, ngã sấp xuống, hôn mê ngay lập tức. Đám binh lính chung quanh câm như hến.
Bọn họ không hiểu đồng bọn đắc tội gì với lão đại. Nhưng lão đại chính là người của Trình phủ. Mặc dù không có đặc
quyền gì ở đó, nhưng cũng không phải là nhân vật mà bọn chúng có thể trêu chọc. Lúc này, bọn chúng như ăn phải ớt bột,
động tác hoàn toàn ngượng nghịu, một câu cũng không dám nói. Trình Đầu Nhi tức giận, hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới
tên lính đang hôn mê, nói:
- Mù hay sao chứ? Đúng là thằng ngu.
Hắc quắc mắt nhìn quanh, nói:
- Các người nghe cho kỹ đây. Mở to mắt ra mà nhìn cho ta, đừng có mà gây rắc rối. Ngày hôm nay, cấm không có được linh
tinh. Nếu để cho lão tử biết, ta sẽ bẩm với thành chủ đại nhân, đem các ngươi lột da rút gân.
Nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng, rời đi. Đám binh lính quay sang nhìn nhau, không biết tại sao Trình Đầu Nhi lại nổi
cáu, cắt đứt con đường làm ăn của bọn họ. Có điều, Trình Đầu Nhi rất có uy với đám binh lính dưới quyền, nên chúng cũng
không dám phản kháng. Một lúc sau lại tiếp tục cho người ra vào thành. Lúc này, đến lượt dân chúng lại ngạc nhiên. Đám
binh lính chỉ thu các loại thuế quy định mà không lấy thêm một cái gì khác. Cho dù có người theo lệ đưa đồ, bọn họ cũng
từ chối thẳng thừng. Tất cả mọi người đều lấy làm kỳ lạ. Nhìn hai người Hạ Nhất Minh đang đi vào trong thành mà thầm
đoán thân phận bọn họ.
° ° °
Hạ Nhất Minh chẳng thèm để ý tới chuyện xảy ra sau lưng. Hắn cùng với Viên Lễ Huân cười cười, nói
nói đi vào trong thành. Thoáng sau đã tới được khu vực phồn hoa nhất trong thành. Hắn muốn vào thành để gặp cha mẹ.
Nhưng trên đường đi, thấy sự háo hức của Viên Lễ Huân, liền mềm lòng cùng nàng đi dạo. Có điều, sau khi vào thành, Hạ
Nhất Minh biết ý, thu liễm toàn bộ khí thế trên người, không để cho người khác có cảm giác khác thường. Vào tới đây,
Viên Lễ Huân vô cùng háo hức. Nàng nhìn khắp mọi nơi mọi chỗ, cái gì cũng phải chạm vào một chút. Mà nàng cũng chỉ cần
như thế là đủ thỏa mãn rồi.
Hạ Nhất Minh lắc đầu. Nơi này so với một năm trước đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả hắn cũng cảm thấy bỡ ngỡ. Đột nhiên,
Hạ Nhất Minh giật mình. Mặc dù không toàn lực sử dụng Thuận Phong nhĩ, nhưng nếu có người quen nói chuyện ở gần mà hắn
cũng không nghe thấy thì nó cũng chẳng xứng với danh hiệu tiên thiên kỳ công nữa. Hắn kéo mạnh Viên Lễ Huân một cái.
Viên Lễ Huân ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Hạ Nhất Minh đang nhìn sang bên cạnh. Viên Lễ Huân sửng sốt nhìn về phía đó.
Ngay lập tức há miệng, khuôn mặt dở khóc dở cười.
Trong mắt hai người có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng lựa chọn gì đó. Mặc dù bọn họ không thân mật lắm, ngay cả nắm
tay nhau cũng không. Nhưng từ một số động tác, Hạ Nhất Minh cũng có thể thấy được quan hệ của họ không bình thường.
Điều làm cho hai người Hạ Nhất Minh kinh ngạc đó là: trong hai người đó, một người là tứ tỷ của Hạ Nhất Minh - Hạ Nhất
Linh và một người chính là Viên Lễ Lăng. Sau khi nhìn thấy bọn họ, Viên Lễ Huân liền gỡ tay Hạ Nhất Minh ra. Hạ Nhất
Minh hơi cảm thấy bực. Nếu biết thế, hắn cứ giả vờ như không thấy là xong.
Hạ Nhất Linh và Viên Lễ Lăng dù sao cũng là cao thủ lục tầng, bị một ánh mắt nhìn chăm chú lâu như thế hiển nhiên sẽ
cảm giác được. Cả hai cùng quay đầu lại, nhìn về phía đó. Khi họ nhìn thấy khuôn mặt Hạ Nhất Minh cùng với Viên Lễ Huân
đều kêu lên một tiếng. Sau đó, biểu hiện của cả hai lại hoàn toàn khác nhau. Hạ Nhất Linh thì vui mừng. Còn Viên Lễ
Lăng lại đờ người, kính sợ nhìn Hạ Nhất Minh. So với khi gặp lão nhân gia của hắn thì còn gò bó hơn rất nhiều. Hạ Nhất
Minh mỉm cười, hắn tránh qua một đám người, đi tới bên cạnh tứ tỷ.
- Lục đệ! Ngươi về rồi à? - Hạ Nhất Linh vui mừng nói:
- Đi được một năm, tưởng ngươi quên mọi người rồi chứ?
Hạ Nhất Minh gật đầu. Tất nhiên, trong lòng hắn cảm thấy hết sức ấm áp. Hắn nhớ tới chuyện xưa ở Hạ gia trang. Đặc biệt
lúc sáng sớm, Tam thúc lại dẫn đám đệ tử đời thứ ba của Hạ gia ra thao trường để mà luyện tập. Ấn tượng sâu sắc nhất
của Hạ Nhất Minh ở Hạ gia chính là chuyện đó. Hạ gia trong do tự tay Hạ Vũ Đức lập nên. Nhưng do thời gian quá ngắn,
đám đệ tử đời thứ ba cũng chẳng có bao nhiêu người. Nhưng chính vì như thế mà quan hệ giữa mỗi người trong đám đệ tử
đời thứ ba của Hạ gia hơn xa so với các thế gia truyền thừa lâu đời. Cũng có những lúc hiềm khích với nhau, nhưng cả
đời họ tình cảm với nhau cũng chẳng bao giờ phai nhạt. Cho dù Hạ Nhất Minh đã trở thành tiên thiên cường giả, nhưng khi
gặp lại tứ tỷ, mới biết được sự quan tâm tới người thân trong lòng hắn còn lớn hơn suy nghĩ của hắn rất nhiều.
- Tứ tỷ! Tỷ đi dạo phố à? - Hạ Nhất Minh chẳng còn giữ chút nào thân phận tiên thiên cường giả, giống như một người
bình thường cùng người nhà nói chuyện.